Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

ĐỨC CHÚA Ở CÙNG BÀ

Con người hôm nay mệt mỏi, lo âu, căng thẳng, vội vã.  Chuỗi Mân Côi làm lòng ta lắng xuống, thanh thản bình an để chiêm ngắm cuộc đời Chúa Giêsu và ca ngợi Mẹ.

Kính Mừng Maria đầy ơn phúc.
Đây là lời sứ thần chào Mẹ lúc truyền tin, lời mời Mẹ vui lên vì ơn cứu độ nay đã đến.
Mẹ đầy ơn phúc vì được Thiên Chúa đặc biệt yêu thương.  Tình thương Chúa chở che Mẹ ngay từ lúc chưa chào đời, và tình thương ấy còn bao bọc Mẹ mãi mãi.
Mẹ được tuyển chọn làm Mẹ Đấng Cứu Thế, nên Mẹ được giữ gìn khỏi vết nhơ nguyên tội.
Chúng ta được dự phần vào niềm vui và ân phúc của Mẹ vì chúng ta cũng được Thiên Chúa tuyển chọn, yêu thương được tẩy xóa nguyên tội để trở nên thụ tạo mới.

Đức Chúa Trời ở cùng Bà.
Trong Cựu Ước, có bao người được Thiên Chúa ở cùng, để rồi được Ngài sai đi phục vụ Dân Chúa. Nhưng Thiên Chúa ở cùng Mẹ một cách độc nhất vô nhị.
Khi được đầy tràn Thánh Thần và cưu mang Ngôi Lời, Mẹ trở nên như Hòm Bia, như Đền Thánh, nơi vinh quang Thiên Chúa hiện diện giữa con người.
Nhiều lần trong mỗi Thánh Lễ, vị linh mục chúc chúng ta: Chúa ở cùng anh chị em.
Kitô hữu là người có Đức Kitô ở cùng và được mời gọi đem Ngài đến cho thế giới.

Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ.
Đó là lời bà Êlisabét ca ngợi Mẹ (Lc 1, 42) vì chỉ mình Mẹ được diễm phúc sinh hạ Đấng Mêsia. Mẹ đã cưu mang Người và cho Người bú mớm (Lc 11, 27).
Nhưng sau đó bà Êlisabét còn ca ngợi Mẹ có phúc vì đã tin Chúa sẽ thực hiện điều Ngài nói với Mẹ (Lc 1, 45).
Tin là dám buông đời mình trong tay Chúa và để Ngài dẫn đi trong đêm tối của lòng tin.
Mọi tín hữu đều được mời sống hành trình đức tin như Mẹ, để được cùng Mẹ chung hưởng hạnh phúc: "Phúc cho ai không thấy mà tin" (Ga 20, 29)

Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời.
Chỉ Thiên Chúa là Đấng Thánh và là nguồn mọi sự thánh thiện.
Mẹ được chia sẻ sự thánh thiện ấy cách tuyệt vời, vì Mẹ được chọn làm Mẹ Đức Giêsu, Mẹ Thiên Chúa, và vì chẳng ai thực thi ý Chúa trọn vẹn như Mẹ.
Chúng ta chẳng được diễm phúc sinh ra Đức Giêsu, nhưng chính Ngài lại mời gọi ta làm mẹ của Ngài: "Mẹ tôi và anh em tôi là những ai nghe Lời Thiên Chúa và đem ra thực hành" (Lc 8,21).
Khi thực thi Lời Chúa trong cuộc sống, chúng ta sinh Đức Giêsu cho nhân loại hôm nay.  Ngài vẫn cần những người mẹ để có mặt đến tận thế.
Chẳng có gì Đức Maria được hưởng cách viên mãn, mà Hội Thánh và từng người lại không được dự phần.
Xin Mẹ cầu cho ta khi này và trong giờ lâm tử.

**********************************
Lạy Mẹ Maria, khi đọc Phúc Âm, lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ lên đường.
Mẹ đi giúp bà Isave, rồi đi Bêlem sinh Đức Giêsu.  Mẹ đưa con đi trốn, rồi dâng Con trong đền thờ. Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc cưới ở Cana.  Mẹ đi thăm Đức Giêsu khi Ngài đang rao giảng.  Và cuối cùng Mẹ đã theo Ngài đến tận Núi Sọ.
Mẹ lên đường để đáp lại một tiếng gọi âm thầm hay rõ ràng, từ ngoài hay từ trong, từ con người hay từ Thiên Chúa.
Chúng con thấy Mẹ luôn đi với Đức Giêsu trong mọi bước đường của cuộc sống.  Chẳng phải con đường nào cũng là thảm hoa.  Có những con đường đầy máu và nước mắt.
Xin Mẹ dạy chúng con đừng sợ lên đường mỗi ngày, đừng sợ đáp lại những tiếng gọi mới của Chúa dù phải chấp nhận đoạn tuyệt chia ly.
Xin giữ chúng con luôn đi trên Đường-Giêsu để chúng con trở thành nẻo đường khiêm hạ đưa con người hôm nay đến gặp gỡ Thiên Chúa.

Lm. Nguyễn Cao Siêu


Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG

"Anh nghĩ gì về tự tử?", một giọng nữ yếu ớt cất lên ở đầu dây bên kia. Tôi không trông chờ một cuộc gọi báo tự sát lúc tám giờ năm mươi chín phút sáng, một phút trước khi Văn phòng Đường Dây Giúp Đỡ mở cửa. Bình thường những cuộc gọi thông báo tự tử hay đánh thức tôi dậy là lúc nửa đêm. Người gọi đến thường mong chờ được nói chuyện trực tiếp với nhân viên văn phòng hơn là với một tình nguyện viên vừa tan ca về nhà như tôi. Trong kì huấn luyện của chúng tôi, chúng tôi học cách lắng nghe hơn là trả lời một cách không nghiêm túc như: "Tôi phản đối nó". Tôi chỉ việc chờ và người gọi sẽ tiếp tục. Trong khi bà ta nói, tôi kiểm tra lại hồ sơ của bà ta. "Tôi sống ở một bệnh xá gần thành phố", bà nói. "Tôi bảy mươi sáu tuổi... và tôi đang chết". Giọng của bà như lạc đi khi bà cố lấy hơi tiếp theo. "Tôi bị ung thư và khí thũng. Chẳng có hy vọng gì là tôi sẽ khỏi cả. Tôi không muốn là gánh nặng cho cả gia đình nữa. Tôi chỉ muốn chết thôi", bà cụ vừa nói vừa khóc. Mặc dù tôi đã trả lời cho Đường Dây Nóng Giúp Đỡ này trong nhiều năm rồi, nhưng những cuộc gọi như thế này vẫn làm tôi sợ. Cuộc sống rất quý giá. Tôi chắc chắn rằng không có một lúc nào đó tôi có thể nghĩ tới tự tử như là một giải pháp. "Bà đã nói chuyện với ai đó ở bệnh viện về điều này chưa ạ?", tôi hỏi thăm. Bà cụ trả lời: "Khi tôi đề cập điều này với những người y tá ở đây, họ sợ hãi và gọi cho bác sĩ của tôi và gia đình tôi. Mọi người vội vã chạy đến, nhưng không có ai... không ai lắng nghe cả. Vì vậy tôi mới gọi cho anh." Một lần nữa, giọng nói yếu ớt của bà lại ngưng một lúc. "Cháu vẫn đang nghe đây", tôi nói nhỏ. "Ông nhà tôi đã mất chín năm rồi. Khi tôi bảo với chúng nó là tôi rất nhớ ông ấy, chúng bảo chúng hiểu", bà tiếp tục. "Nhưng chúng không thể hiểu được. Khi tôi nói về sự đau đớn, chúng lại hứa sẽ tăng thêm liều thuốc cho tôi. Thuốc chỉ làm tôi thêm mệt mỏi thôi." Dừng một lúc để ho, bà tiếp tục một cách ngập ngừng. "Tôi nói với chúng tôi sẵn sàng về nhà để gặp Thượng đế. Chúng nói tự tử là tội lỗi, vì thế tôi đã hứa là sẽ không nghĩ đến việc tự giết mình nữa, nhưng tôi vẫn nghĩ đến nó... mọi lúc. Tôi chẳng còn lý do gì để sống nữa." Tôi bối rối và cố lựa lời để nói với bà, tôi tự hỏi: Mình nên nói với bà cụ này như thế nào đây để giúp được bà? Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng tự tử là sai. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy lí do của bà cụ đó rất đáng thương. Chắc chắn rằng cuộc sống của bà ấy không thể khá hơn được nữa. Tôi nhớ đến một chàng trai đã từng gọi cho tôi trong đêm Giao thừa với một khẩu súng trên tay. Sau khi chúng tôi trò chuyện hết buổi đêm cô đơn ấy, anh ta nói anh đã thấy được một tia hy vọng. Niềm hy vọng nào tôi có thể mang lại cho người gọi đang tuyệt vọng này? Tôi tự hỏi. Tôi quyết định lảng tránh chủ đề một lúc. "Bà kể cháu nghe về gia đình bà đi." Bà cụ nói một cách âu yếm về những đứa con và cháu của bà. Chúng đến thăm bà thường xuyên tại bệnh viện. Bà rất muốn được gặp chúng, nhưng lại cảm thấy có lỗi khi bắt chúng tách khỏi gia đình và những hoạt động riêng của chúng. Andrew, đứa con giữa bất trị của bà, đã rất gần gũi với bà trong lúc bà bệnh. Khi nghe được tin mẹ sắp chết, anh đã xin lỗi vì quãng thời gian thiếu suy nghĩ suốt những năm tuổi trẻ. Khi bà cụ đang nói, tôi nhớ lại lần tôi đến thăm Ngoại Florence của tôi. Vào một buổi tối, ngay khi vừa về đến nhà, tôi nhận được một cuộc gọi. Sức khỏe của Ngoại Florence đang chuyển biến xấu và họ muốn tôi quay trở lại ngay lập tức. Khi tôi ngồi bên Ngoại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má tôi. Người y tá cố an ủi tôi: "Bà đã sẵn sàng ra đi rồi." Tôi giận dữ vặn lại: "Nhưng tôi chưa sẵn sàng để bà tôi ra đi!" Ngoại tôi mất sáu tuần sau đó. Lúc đó tôi đã sẵn sàng để bà ra đi và tôi thấy vui khi Thượng đế đã để Ngoại ở lại với tôi thêm một lúc. Có lẽ ai đó trong cuộc đời của bà cụ này đang cần thêm thời gian, tôi nghĩ. Tôi kể cho bà nghe kỉ niệm của tôi và nói: "Có lẽ Thượng đế đang cho ai đó trong nhà bà thêm một chút thời gian." Bà cụ im lặng trong vài giây trước khi bà kể tiếp về Andrew. "Tôi vui là tôi đã không chết sáu tháng trước đây, mặc dù lúc đó tôi cũng định tự tử." Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng trong những tháng sau khi bà biết mình bị ung thư, Andrew, một thợ mộc tài giỏi, đã làm cho bà một bình đựng tro rất đẹp. Mặc dù bà cụ chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu của Andrew, anh ta vẫn cần những ngày tháng đó để cho bà thấy anh quan tâm đến bà như thế nào. Nhưng bây giờ chiếc bình đã được làm xong và anh đã có thời gian để cảm thấy thanh thản. "Có thể Thượng đế sẽ cho bà sống lâu hơn như ý nguyện của một ai đó trong gia đình bà", tôi giả định. "Ừ, dĩ nhiên rồi... nó phải là Sarah", bà nói một cách buồn bã. Tôi không nhớ là bà đã nói đến Sarah. "Sarah là ai vậy?", tôi hỏi. "Nó là cháu ngoại của tôi. Nó vừa mới bị sinh non. Tôi rất lo cho con bé. Sự mất mát của nó quá to lớn. Có lẽ Thượng đế biết Sarah sẽ không chịu nổi thêm một cái chết nữa bây giờ đâu." Giọng nói của bà cụ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Theo những gì tôi được học từ khóa đào tạo, đây là dấu hiệu cho thấy người ta bắt đầu tìm được một tia hy vọng. Niềm hy vọng của bà cụ này không phải đến từ viễn cảnh về sự khá hơn của cuộc đời bà, mà là từ cảm nhận của bà rằng bà có lý do để tiếp tục sống trên cõi đời này. Có một người cần sự giúp đỡ của bà trên trái đất này lâu hơn một chút. Ellen Javernich

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Ý nghĩa 5 ngôi sao....

Ngôi sao màu xanh biểu hiện cho niềm tin
Ngôi sao màu vàng biểu hiện cho niềm hy vọng
Ngôi sao màu hồng biểu hiện cho niềm hạnh phúc
Ngôi sao màu trắng biểu hiện cho sự tinh khiết
Ngôi sao màu đen biểi hiện cho những khó khăn...
5 ngôi sao, 5 màu sắc,5 ý nghĩa ...sẽ làm nên cuộc đời hành trang cho con bước vào đời. Đừng bao giờ quên ..
Niềm tin + hy vọng + tinh khiết + vượt qua khó khăn = HẠNH PHÚC
Màu đen là những sự xui xẻo nhưng vì nó là 1 ngôi sao may mắn nên nó sẽ giúp con vượt qua. Cuộc sống mà không có màu đen thì màu hồng thật vô vị phải không con gái
Chúc con gái đủ nghị lực để vượt qua tất cả ...
Trích một phần từ bức thư má gửi cho con _ má một người bạn con iêu lắm
Con tưởng rằng má con mình sẽ ko còn những lúc được ngồi bên nhau hàn huyên đủ chuyện như xưa nữa. Từ ngày lên ĐH má con mình ít gặp nhau hơn ,nhiều lúc nhớ má lắm mà chẳng gặp được, muốn kể chuyện cho má nghe nhiều lắm ....
Tối hôm rồi thật sự là một sự vô tình ...con ko hề có chủ đích là nói gì hết. Nhưng rồi cái cảm giác lúc xưa lại ùa về, con tưởng tượng thấy má con mình ngồi ở cái bàn đầu 8 tùm lum. Má bây giờ vẫn thế vẫn thương con, vẫn thix nghe con nói đủ chuyện và luôn cho con những lời khuyên chân thành
Má! Con đang cố gắng để vượt qua mọi chuyện, có lẽ lúc này ngôi sao màu đen đang đứng ở vị trí thứ nhất. Con sẽ kiên nhẫn và tin tưởng .... Con sẽ nghe lời má ,con của má ngoan mà ....

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

11 /6

Ko phải là con và những người có liên quan đến mọi việc hôm nay thì chuyện hôm nay chỉ có Chúa biết!!! Con sẽ vẫn kiên nhẫn....Nếu con sai xin Chúa thương dạy bảo con. Con thấy sợ ...con luôn tự hỏi tại sao Người luôn muốn gửi đến cho con những điều ấy.
Vừa từ nhà thờ về ,đặt mình xuống gường nhưng sao lòng con ko an. Cảm giác mệt mỏi và lo lắng vẫn quanh quẩn đâu đấy ko chợp mắt được.Dựng người dậy ra ngồi ôm cái lap
Trong cái giây phút thiêng liêng con lại được phúc cảm được tình yêu thương của Chúa, con nhận định lại bổn phận của mình trong trách nhiệm là một người đem Chúa đến cho các em con " các con phải trả lẽ trước mặt Chúa trong việc dạy dỗ các em của chúng con" lời của cha làm mình suy nghĩ. Mình đã hết mình với công việc mình được trao chưa...đứng trên gian thánh gần Thánh Thể Chúa lòng mình nóng lên như lửa đốt. Cha đang đứng sát bên mà mình khóc ...Hồi nhỏ, mình rất là sợ cha và tâm lý của đứa thiếu nhi nào cũng thế, những lúc cha mắng thì sợ lắm. Nhưng hôm nay thì ko, lúc cha hướng dẫn cầu nguyện mình thấy cha thật hiền và gần gũi. Tất cả anh chị em cùng hiện diện như gắn kết với nhau hơn
Tạ ơn Chúa vì đã giữ gìn hai chị em con. Một tí nữa là bị xe lớn nó hốt ùi hix ...lúc đấy con lại nhớ đến người bạn của con. Cảm thấy sao mọi thứ đi qua thật nhanh, thật vội vã. Mới ngày nào cả đám còn xúm xít lại ghẹo nhau,T giành bánh của Q. Nhớ những ngày hội chợ ẩm thực Q làm dầu ăn bắn vào tay T,T nhăn mặt còn Q lúc nào cũng cười... T thix những lúc thấy Q cười. T còn nhớ Q là đứa hay trêu T nhất , hay bày trò với mấy " bé 4 tuổi " .Nhớ! nhớ lắm một người bạn...iêu thương sao mất đi dễ dàng thế nhưng muốn bền thì thật là khó. Chớp mắt một cái mình sẽ lại đánh mất đi ai đó mình iêu thương ..Chúa ơi, con sợ lắm. Xin để vòng tay con được ôm tất cả lại
" Các con đã được như không thì hãy cho như không" con thấy con chưa làm được, con còn tính toán rất nhùi ngay cả với anh chị em con :(
Chúa ơi con sẽ vẫn bước và xin Người thương nâng đỡ đôi chân con...

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

10 /6

hôm nay mình kiếm được cái này hay ơi là hay hehe .Mình thix ơi là thix há há
mặc dù là mình đang hem vui, đang mệt mỏi với đủ thứ chuyện mà đọc xong thấy mắc cười quá
A : một người anh mới quen trong nhóm martin ,thế mà cũng nửa năm rùi,ấn tượng ngay từ lần đầu gặp là "anh rất đẹp trai và hồn nhiên" ,nhưng nói chuyện thân rồi mới bik a nói chuyện rất "đểu" ,là 1 trong số những người mình rất phục vì siêu giỏi và 1 phần nữa là a dám can đảm khi chọn con đường tìm hiểu Đạo và bước theo Chúa...nói chung là a này khiến mình rất phục
N : cô em mới kết nghĩa ...là 1 cô bé mình quen trong dịp đi Mũi Né hồi tết...là 1 pé sống rất tình cảm nhưng suy nghĩ nhiều wa...luôn bik wan tâm đến mọi người...nói chung mình rất thix pé này...keke
S: 1 người a mình mới nc 1 lần trên fb...có gặp ở đại hội giới trẻ rùi...mà lần đó mình chỉ nhờ a chụp hình cho mình vs Gia Ân ah..hjx hjx...a này tu dòng Đa Minh...a cũng giỏi lắm lun ak....và rất tốt nữa....
Z: con bạn cùng bàn 3 năm cấp 3...1 con bạn rất tâm lí...bik bao lần mình than thở vs nó...mặc dù h ít nói chuyện but mình vẫn rất "quý" nó
L : keke,...bik ngay là m thế nào cũng dính lưới mà...là con bạn chơi vs mình từ lớp 9 tới h...tính tình ngang tương đương mình (vì thế mà lúc nào cũng có khẩu chiến) ...là 1 trong 2 con bạn làm mình tốn cả "mấy chục lít nước mắt" năm cấp 3...và nó cũng là đứa làm mình "giận dỗi" nhìu nhất (giống "tình nhân" wa ) ...và điều cuối cùng là hiện tại nó cứ rủ mình "tu" chung dòng thôi...mặc dù mình chưa muốn "đi tu"
Bạn bè thế đấy ,toàn đi nói tốt cho người khác thui huhu. Hãy đợi đấy!!! :P
Chiều nay về đến nhà ko có chìa khóa vô phải ngồi bơ vơ ngoài cửa .Đang hí hoáy với cái đt gọi mà ko đứa em nào của mình nó thèm nhấc máy :(( tự nhiên có ai ra ngồi kế mình hết hồn hix ..thì ra là con bạn cùng dạy gl với mình .Nó đi như ma vậy :( chắc tại lúc đấy mải suy nghĩ nên ko để ý ..
Vào nhà quăng balo đấy ùi đến nhà thờ liền vì mình sắp bị muộn lễ mất thôi .Hôm nay buồn buồn lắm ,chỉ muốn đến kể hết mọi chyện với Chúa thôi. Mình ko biết tại sao anh lại làm như thế? Mình biết tất cả ko như mình nghĩ và mình cũng ko trách ai hết. Bài học mình đang trải nghiệm là sự yêu thương...
Thấy nhỏ bạn cười khi vừa thấy mình bước ra khỏi nhà thờ
Một cái níu tay ,một cái véo nhẹ " con này mày dạo này ú nhỉ " :D
Nhỏ bạn khác cười ,nháy mắt " xưng tội ko mày?" :P
Bất chợt lúc đấy mình lại nghĩ đến cái hôm hai đứa kéo nhau vào siêu thi " cám ơn em " lúc ở cái quầy bánh mì ai cũng nhìn mình cười ùi nói hihi thix thật
Sao đôi lúc thấy mọi thứ đơn giản, bình an và gần gũi lạ thường đến thế
Nhưng chiều nay thì khác hẳn ...thấy khoảng cách và ko dám tưởng tượng là xa như thế nào
Cha ơi, xin dạy con biết phó thác mọi chuyện ,xin cho con tìm thấy được sự bình an của Cha trong những lo âu hằng ngày ....

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

7/ 6

       Chiều nay về  đến nhà mệt quá lười biếng chẳng muốn làm gì hết ...lúc đấy đầu mình nảy ra ý định là lôi cuốn nhật ký ra và bắt đầu ghi chép gì đó như một thói quen. Mình lại bắt đầu nghĩ miên man đủ thứ chuyện ...
        Câu chuyện của nhỏ bạn cùng xứ, thix cái câu nó hỏi mẹ bề trên nơi nó đang ở " làm sao để biết mình có ơn gọi đi tu ?" suy nghĩ mấy điều nó nói " Tiên ơi, tao thấy mày thay đổi từ ngày lên ĐH mày bớt nhí nhố với bọn tao, ko giang hồ như hùi trước nữa, mày sống nội tâm quá ..." thực sự mình bất ngờ khi nghe như vậy. Mình vẫn muốn đi la cà với tụi nó như trước vào mỗi dịp cuối tuần, or sau giờ lên lớp gl tụ tập lại 8 .
Mấy đứa bạn cùng phòng cười nham nhở ùi xúm vào chém mình tơi bời " mày có biết là năm nhất mày rất là láo ko ?" chắc là mình đáng ghét lắm ><
       Chị Hương hay gọi mình là " bé Lu" thì nói mình có gì đó làm người ta cảm giác rất dễ gần. Mình cảm thấy chị quý mình quá , luôn cám ơn về những điều đặc biệt chị dành cho em dù là thật nhỏ bé. Tạ ơn Chúa vì Người đã mang chị  đến cho con
       Mình cũng đang lo... nhưng biết rằng chẳng làm được gì cả ,nên chỉ biết cầu nguyện thôi
      Chiều nay mình  còn vô tình đọc được quyển lưu bút của con em mình , chẳng hỉu sao nó lại ko cho mình đọc nhỉ ? Mà quyển lưu bút của mình thì nó lại lôi ra đọc như điên ....và mình cũng đã đọc hết cái cuốn đấy của nó .Huhu nó làm đẹp hơn mình nhùi mình đọc mà thấy nhớ hùi cấp 3 lắm .Nhớ những cơn mưa , những tiết học cuối cùng ...những hôm mưa cả đám trốn học ôn thi rủ nhau đi ăn. Nhớ mấy ngày trại mình được dịp "hành hạ"  tụi nó...lớp mình lúc nào cũng làm trại đẹp nhất.
       Vừa nhận được một tin nhắn ..có người nhớ đến mình trước khi ngủ và một lời chúc đêm an lành . Em cám ơn ...cám ơn vì tất cả .Con tạ ơn Chúa ...
         Đang nói chuyện với một người , cám ơn anh đã thức đến giờ này. Hôm nay mình lại biết thêm được nhiều điều khác nữa  ...
          Và con cũng nhớ đến hai anh của con Chúa ơi .....
        Con tạ ơn Chúa vì luôn mang đến cho con những người anh chị em iêu thương con và con thấy con được nhận nhiều hơn những thứ con cho đi ....

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2011

Ngày hồng ân

  Tạ ơn Cha !!!
  Hôm nay là ngày hồng ân !!!
   Ngày con được nhận quá nhiều thứ ,có những thứ con chẳng đáng được ....con được quan tâm và chia sẻ quá nhiều .Nhưng con sợ con lại tạo ra những thói quen xấu cho chính bản thân mình khi con đang hứa với Cha rằng con phải cố gắng vực dậy trước mọi thứ dù thật khó khăn
     Thoáng suy nghĩ một chút lại thấy nhớ nhỏ bạn quá .Hôm nay học về muộn nên ko kịp về lễ tĩnh tâm ...nó cứ nhắn tin : ":tao nhớ mày ,nhớ mày lắm .Tao muốn về quá... " hic thật là buồn mà .Mình còn nhớ hôm mình vừa đi xa về, sáng hôm đó gặp nó .Nó trách mình sao hôm nghỉ lễ ko thấy mặt mình đâu , "sao mày ko về ?" chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu nó phải đi Sài Gòn lại rồi ...Thật là nhớ quá mà ,nhớ những ngày cuối tuần hai đứa vẫn hay ngồi với nhau ở nhà thờ ...lâu lắm rồi hai đứa ko gặp nhau .Dù là mình hay về nhà nhưng mình ko tham gia hoạt động của giới trẻ nhiều ,ko có thời gian để tụ tập với tụi nó ...cũng thấy có lỗi lắm mà ko biết làm sao
Diễn nguyện của buổi tĩnh tâm hôm nay thât hay và ý nghĩa ....cảm tạ Cha vì đã cho con được gặp Cha dù chỉ một ít phút ngắn ngủi thôi .Con được Cha chạm vào lòng ...ôi con hạnh phúc vô cùng!!!
Sau buổi diễn nguyện con thấy bình an vô cùng nhưng về đến nhà thì con lại điên đâu với mấy cái tin nhắn mà con ko thix tí nào hjx hjx, Con chỉ muốn tắt điện thọai luôn cho xong ...con ko chịu nổi nữa Cha ơi ,Xin cho con được buông việc đó ra .Con xin lỗi Cha ,con mệt mỏi lắm rồi Cha ơi huhu
Con chỉ còn được tham gia buổi tĩnh tâm ngày mai nữa thôi xin Cha ở cùng con Cha nhé !!!
Con cảm tạ Cha !!!
Xin Cha biến đổi con để con nên khí cụ của Cha ,nên ánh sáng lan tỏa chan hòa vào thế gian này cùng anh chi em con ........